Hoàng Su Phì là một huyện đặc biệt khó khăn, cách thành phố Hà Giang hơn 100km. Để đến được trường học của huyện này, phải vượt qua nhiều con đường đất quanh co, một bên là núi, một bên là vực sâu. Đó cũng là con đường dạy học quen thuộc của cô giáo Lê Ngọc Anh khi cô chọn công tác tại Trường Tiểu học và Trung học phổ thông dân tộc nội trú San Sả Hồ, huyện Hoàng Su Phì, tỉnh Hà Giang.
Cô Lê Ngọc Anh và các em học sinh (Ảnh: NVCC)
Quyết định “rời thành phố” lên vùng cao dạy học của cô gái trẻ
Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, thay vì tìm kiếm cơ hội việc làm tại thành phố, Lê Ngọc Anh (sinh năm 2001) đã chọn đến Hà Giang để dạy học. Chia sẻ với phóng viên Tạp chí Điện tử Giáo dục Việt Nam, Ngọc Anh cho biết: “Kể từ khi lựa chọn học tại Trường Đại học Sư phạm – Đại học Thái Nguyên, tôi luôn ấp ủ mong muốn được giảng dạy tại vùng cao. Vì vậy, ngay từ đầu sau khi tốt nghiệp, tôi đã xung phong về công tác tại Trường Phổ thông dân tộc nội trú cấp 1, cấp 2 Thành Tín, huyện Hoàng Su Phì. Đây là một ngôi trường ở xã biên giới, cơ sở vật chất còn nhiều thiếu thốn. Đặc biệt, trường luôn trong tình trạng thiếu giáo viên. Sau đó, tôi tiếp tục công tác tại Trường Phổ thông dân tộc nội trú cấp 1, cấp 2 San Sả Hồ của tỉnh này”, Ngọc Anh chia sẻ.
Đường đến trường của cô Lê Ngọc Anh (Ảnh: NVCC)
Cô giáo trẻ tâm sự, khó khăn lớn nhất của cô là thuyết phục gia đình đồng ý với quyết định của mình. Lần đầu tiên lên Hoàng Su Phì dạy học, Ngọc Anh phải giấu bố mẹ.
“Quê tôi ở Tuyên Quang, cách Hà Giang gần 200km, chưa kể quãng đường đến trường phải đi qua nhiều đoạn đường đất thường xuyên sạt lở. Bố mẹ tôi không đồng ý cho con gái đi làm xa vì đi lại quá nguy hiểm. Nhưng tôi còn trẻ và chưa lập gia đình, tôi nghĩ mình nên dành tuổi trẻ để thử sức với những điều mới mẻ, mang lại những giá trị tích cực cho nghề nghiệp mình đang theo đuổi”, nữ giáo viên chia sẻ.
Xem thêm : Ocean Edu tổ chức chuỗi hội thảo “Cùng con hạnh phúc – Thấu hiểu và đồng hành”
Vừa ra trường, từ miền xuôi lên miền núi làm việc, cô Lê Ngọc Anh đã phải đối mặt với nhiều thách thức. Đối với những giáo viên vùng cao, ngoài công việc chính, cô cùng các đồng nghiệp còn đến tận nhà học sinh ở các bản làng để động viên các em đến trường.
“Hầu hết phụ huynh ở vùng cao chỉ muốn con cái trưởng thành ở nhà phụ giúp việc đồng áng. Chúng tôi đến nhà các em học sinh, giải thích với phụ huynh và đưa ra giải pháp để các em có thể về nhà phụ giúp gia đình vào buổi trưa và quay lại trường vào buổi chiều. Mặc dù việc đi lại khó khăn nhưng thầy cô và học sinh vẫn cùng nhau vượt qua khó khăn vì các em rất thích đến trường”, cô Ngọc Anh chia sẻ.
Trong hơn một năm giảng dạy tại Hoàng Su Phì, nữ giáo viên cho biết, con đường đến trường luôn thử thách khả năng lái xe của cô. “Có những ngày mưa, đường trơn trượt, sương mù dày đặc, tôi chỉ biết cầu nguyện khi đi. Tôi ngã xuống không biết bao nhiêu lần, rồi lại đứng dậy đi tiếp. Sau một thời gian, tôi cũng quen, tôi không nghĩ mình có thể đi được hàng trăm cây số trên con đèo như vậy.
Bình thường cô Anh sống ở ký túc xá giáo viên. Từ ký túc xá đến trường chỉ khoảng 1km nhưng toàn bộ đường là đất. Ngày nắng thì không sao, nhưng ngày mưa thì đường trơn, đất bám vào bánh xe, phải xuống xe đi bộ.
“Nước ở ký túc xá giáo viên sẽ lấy từ nguồn, nên nghịch lý là thường xuyên thiếu nước vào mùa mưa. Chúng tôi phải nhờ người dân địa phương sửa đường ống nước, nếu không sẽ không có nước để sử dụng”, cô Anh chia sẻ về những khó khăn mà giáo viên vùng cao thường gặp phải.
Đường mùa mưa “thử thách” kỹ năng lái xe của cô giáo trẻ (Ảnh: NVCC)
Cô giáo cũng chia sẻ rằng, các em học sinh trong lớp cô phải đi bộ vài km đường đất từ bản đến trường. Sau giờ học, các em phải ra đồng phụ giúp gia đình. Nhiều em ở xa, mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Các em học sinh dân tộc thiểu số không chỉ thiếu thốn về vật chất mà còn thiếu cả điều kiện học tập, sự chăm sóc của gia đình. Nhìn các em, cô Ngọc Anh cảm thấy có thêm động lực để cố gắng hơn. Cô Anh tin rằng, thầy cô giáo vùng cao không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn đồng hành cùng các em trong hành trình tìm kiếm “chữ cái”.
Hy vọng nhiều giáo viên ở lại vùng cao
Chia sẻ những kỷ niệm đáng nhớ với học sinh, cô Anh xúc động khi nhớ lại những bó hoa làm từ giấy vụn, được các em học sinh cắt tỉa rồi dán lên những lá thư viết tay tặng cô. Với cô giáo, đó là những món quà đong đầy tình cảm. Mặc dù điều kiện học tập của các em còn nhiều thiếu thốn, nhưng tình cảm giản dị, chân thành của các em luôn làm cô giáo xúc động. Ngọc Anh luôn trân trọng và coi những lá thư viết tay của học sinh như minh chứng cho những nỗ lực của cô trên hành trình “gần trường, gần làng” để dạy học.
Xem thêm : Tăng cường giáo dục an toàn giao thông cho học sinh
Cô Anh tin rằng: “Khó khăn thì ở đâu cũng có, quan trọng là chúng ta đối mặt với chúng như thế nào. Những ngày phải đương đầu với nắng mưa trên những con đường đất trơn trượt, tôi thường chụp ảnh hoặc quay video để ghi lại hành trình của mình. Tôi chụp ảnh những bó hoa hay những lá thư mà học sinh gửi cho tôi và lưu giữ cẩn thận. Một ngày nào đó khi nhìn lại, tôi sẽ thấy những ngày ở đây không chỉ đầy khó khăn mà còn tràn ngập tình yêu thương của các em nhỏ”.
Những hình ảnh, video mà cô Ngọc Anh đăng tải trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý của nhiều bạn trẻ. Cô Ngọc Anh cho biết, cô đã nhận được nhiều lời động viên, ủng hộ cho lựa chọn của mình. Vui hơn nữa, nhiều sinh viên sư phạm sắp tốt nghiệp đã để lại lời nhắn mong muốn được trở thành giáo viên ở vùng cao như cô Lê Ngọc Anh.
“Sống ở đây, tôi thấy trường xa thị trấn luôn thiếu giáo viên. Đóng góp của tôi chỉ là một phần nhỏ trong nền giáo dục vùng cao. Nhưng nếu nhiều người trẻ lựa chọn như tôi, nhiều giáo viên sẽ lên núi dạy học, sẽ mang lại những thay đổi lớn hơn.
Dù ở đâu, đồng bằng hay miền núi, chỉ cần bạn đam mê với nghề và quyết tâm thì cơ hội sẽ luôn đến. Đó là lý do tại sao bạn không nên chọn sự an nhàn khi còn trẻ”, bà Anh bày tỏ.
Những món quà “đặc biệt” mà chị Ngọc Anh nhận được trong ngày sinh nhật. (Ảnh: NVCC)
Ngoài công tác giảng dạy, vào mùa hè, cô Ngọc Anh thường dành thời gian tham gia trại hè cùng các em nhỏ. Cô Anh cho rằng đây là cơ hội để gần gũi, hiểu được tâm lý của các em nhỏ ở nhiều độ tuổi khác nhau. Trò chuyện với các em, cô Ngọc Anh đã có thêm nhiều kinh nghiệm trong việc tìm hiểu học sinh của mình. Trong năm học, cô Anh đã dùng những trải nghiệm của mình từ trại hè để đúc kết thành bài giảng cho các em học sinh vùng cao.
Nói về những dự định tương lai, cô Lê Ngọc Anh cho biết cô sẽ tiếp tục gắn bó với sự nghiệp giáo dục vùng cao. Nữ giáo viên cho rằng, điều quý giá nhất mà cô có được chính là tuổi trẻ và tình yêu nghề. Mặc dù phải xa gia đình, chấp nhận nhiều thử thách hơn so với công tác giảng dạy ở vùng thấp nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình thiệt thòi. Cô Anh tâm sự, tình cảm của học trò và quyết tâm chinh phục tri thức chính là động lực để cô tiếp tục nỗ lực cống hiến.
“Việc chọn nghề dạy học ở Hoàng Su Phì đã cho tôi nhiều kỷ niệm đáng nhớ, cả vui lẫn buồn, và cho tôi cảm nhận được tình yêu thương của học sinh và người dân trong làng. Tôi cảm thấy mình “được” nhiều hơn là “mất”. Ở Hoàng Su Phì hay bất kỳ huyện xa xôi nào cần giáo viên, tôi luôn sẵn sàng lên đường và đảm nhận nhiệm vụ”, cô Ngọc Anh chia sẻ thêm.
Hà Giang
https://giaoduc.net.vn/co-giao-10x-bo-pho-len-hoang-su-phi-toi-thay-minh-duoc-nhieu-hon-mat-post245258.gd
Nguồn: https://truonglehongphong.edu.vn
Danh mục: Giáo Dục
This post was last modified on %s = human-readable time difference 7:05 sáng
Theo Tổ chức Y tế Thế giới, mất nước nghiêm trọng là tình trạng mất…
Gladys McGarey sinh năm 1920 tại Fatehgarh, Ấn Độ. Cô là một bác sĩ, tiến…
Màu da bất thường Da là cơ quan lớn nhất của cơ thể, thường là…
Trại sinh viên trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Ảnh: Đại học Bách khoa…
Anh Tim cho biết, trước khi làm huấn luyện viên thể hình, anh từng làm…
Bệnh nhân tiểu đường có ăn được cá hồi không?Cá hồi, một loại thực phẩm…