Cô Trần Thị Ban (35 tuổi), giáo viên Trường Mầm non Mỏ Dẻ, xã Mỏ Dẻ, huyện Mù Cang Chải, tỉnh Yên Bái, đã làm nhiều người xúc động khi chia sẻ cuộc sống của các em học sinh vùng cao trên mạng xã hội. Những hình ảnh ngây thơ, trong sáng, cuộc sống thiếu thốn của trẻ em vùng cao đã chạm đến trái tim người đọc.
- ĐH Nguyễn Tất Thành: SV Kỹ thuật Y sinh được học điều trị bằng y học hạt nhân
- Dự thảo Luật Nhà giáo: Chính sách nào đã rõ và đề xuất gì còn gây tranh cãi?
- TP Hồ Chí Minh: Ông Vương Tấn Việt không có tên trong danh sách dự thi bổ túc văn hóa năm 1989
- Hà Nội công bố đề minh họa 7 môn thi vào lớp 10 theo chương trình mới: Dẫn hướng cho dạy, học
- Xây dựng Trường THPT Chu Văn An và Sơn Tây thành trường chuyên
Ký ức ngày chưa có điện, thay nhau đẩy xe trên con đường lầy lội
Bạn đang xem: 14 năm bám bản, cô giáo vùng cao nhắn nhủ đến bạn trẻ muốn theo nghề giáo
Chia sẻ với phóng viên Tạp chí Giáo dục Việt Nam, chị Trần Thị Ban cho biết, từ năm 17, 18 tuổi, chị đã muốn gắn bó với các em học sinh vùng cao. Một lần, khi cùng bố đến thăm nhà một người bạn dân tộc ở Mù Cang Chải, chị Ban chứng kiến cảnh các em phải ở nhà cõng em nhỏ trên lưng, không được đến trường.
“Nhìn những bóng người nhỏ bé với khuôn mặt lấm lem, tôi thấy thương các em quá và tự nhủ sau này mình sẽ trở thành cô giáo ở vùng cao để mang kiến thức đến cho các em, giúp các em có cuộc sống tốt đẹp hơn”, cô Ban nhớ lại.
Con đường cô Ban phải đi nhiều năm để đến trường. (Ảnh: NVCC)
Sau khi tốt nghiệp trường Cao đẳng Yên Bái, cô Ban quyết tâm thực hiện ước mơ làm sinh viên. Cô giáo này đã giảng dạy tại Trường Mầm non Mỏ Dẻ, xã Mỏ Dẻ, huyện Mù Cang Chải, tỉnh Yên Bái.
Cô Ban cho biết, ban đầu, hai thách thức lớn nhất mà cô phải đối mặt là đường sá và ngôn ngữ. Những ngày nắng, cô có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng những ngày mưa, khó khăn cứ liên tiếp ập đến. Khi trời mưa to, xích xe đạp bị tuột, các cô giáo phải thay nhau đẩy xe đạp cho nhau qua những con đường lầy lội, tay chân bầm tím. Có những ngày mưa kéo dài cả tuần, cô và các đồng nghiệp phải để xe đạp trên đường và đi bộ từ sáng sớm, đến khi đến trường thì đã hơn 8 giờ sáng.
“Có những lúc tôi rất nản lòng vì đường đến trường trơn trượt, lầy lội và rất bẩn. Sau vài ngày leo dốc, tôi phải mua dép mới vì mỗi lần trượt ngã là dép lại rách. Tôi nhớ trước đây, làng không có điện nên các cô giáo phải mang cơm hộp từ nhà đến trường. Vào những ngày mưa bão, nếu các em ngã xe đạp thì không có cơm để ăn”, cô Ban nhớ lại.
Nhìn thấy con gái phải trải qua nhiều khó khăn để theo đuổi sự nghiệp, gia đình bà Ban đã nhiều lần khuyên bà về miền xuôi làm việc.
“Nhiều lần, thấy tôi vật lộn như vậy, gia đình cũng khuyên tôi chuyển việc xuống đồng bằng, nhất là anh trai tôi. Có lần, khi đưa tôi đến trường, cả hai anh em đều ngã và bị bẩn. Thấy vậy, anh trai tôi về nhà bảo bố mẹ cho tôi xuống đồng bằng, dù là công việc dạy học theo hợp đồng, nhưng tôi không đồng ý.
Tôi cảm thấy mình đã quen với cuộc sống ở đây, và mọi khó khăn để đổi lấy tương lai của các em học sinh đều xứng đáng. Một số đồng nghiệp và bạn bè của tôi đã nghỉ việc sau khi đi dạy được vài tháng. Nhưng tôi và nhiều giáo viên khác vẫn ở lại làng. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc bên bếp lửa bập bùng, nấu mì khi trời mưa. Niềm vui của chúng tôi đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi”, cô Ban xúc động chia sẻ.
Đường đến trường trở nên nguy hiểm hơn vào những ngày mưa. (Ảnh: NVCC)
Mặc dù điều kiện dạy học ở Mù Cang Chải còn nhiều khó khăn, cô Ban và các đồng nghiệp vẫn quyết tâm theo đuổi sự nghiệp của mình. (Ảnh: NVCC)
Bà Ban cũng cho biết thêm, khi mới đi làm, bà gặp rất nhiều khó khăn trong giao tiếp.
“Lý do là 100% học sinh là người dân tộc Mông. Do đó, khi giảng dạy, tôi và học sinh không hiểu tiếng của nhau, nên trong giờ học, học sinh không nắm được kiến thức, dẫn đến chất lượng giảng dạy không đạt yêu cầu. Do đó, đôi khi tôi không tránh khỏi bị chỉ trích. Điều này khiến tôi cảm thấy khá buồn, nhưng sau đó tôi lấy lại tinh thần để tiếp tục công việc của mình.
Điều kiện sống của các em học sinh trong làng rất thiếu thốn. Khi thời tiết không thuận lợi, chúng tôi phải đến nhà các em và bế các em đến trường để đảm bảo lớp học đầy đủ. Nhiều gia đình không coi trọng việc học của con em mình, họ nghĩ rằng con gái chỉ nên ở nhà chăn dê và trông em nhỏ. Nhiều lần tôi phải leo đồi, lên đồng để thuyết phục các gia đình cho con em họ đến trường. Nhiều lần, những đứa trẻ nhìn thấy tôi trên đường đã bỏ chạy vì chúng bị ép đi học. Tôi và các đồng nghiệp thường nói đùa với nhau rằng “chúng tôi giống như người ba chân”, cô Ban nói và cười.
Ngoài ra, giáo viên ở vùng núi như cô Ban phải chuẩn bị thêm đồ dùng học tập. Đôi khi, sỏi, lá cây hay hạt ngô cũng trở thành công cụ giúp học sinh học toán và làm quen với các con số.
Mặc dù điều kiện khó khăn, nhưng mỗi lần nhìn thấy học sinh hào hứng với những món đồ chơi mới do chính tay cô “làm”, cô Ban lại có thêm động lực để gắn bó với công việc.
Những hình ảnh ngây thơ của các em nhỏ chính là động lực để chị Ban gắn bó với công việc của mình. (Ảnh: NVCC)
Cho đi yêu thương để nhận lại yêu thương
Cô Trần Thị Bân luôn tin tưởng và ghi nhớ rằng “con người sống là để thương yêu nhau”. Trong sự nghiệp giáo dục, cô luôn tận tụy với từng học trò, nên khi chứng kiến những “chú chim non” lần lượt rời tổ, cô cảm thấy có chút ngần ngại. Trong suốt 14 năm gắn bó với học trò, những tình cảm ngây thơ, trong sáng của các em học trò cũng như tấm lòng của các bậc phụ huynh là điều cô Bân trân trọng nhất.
Xem thêm : Thành phố Hồ Chí Minh: Tiếp tục triển khai xây dựng “thành phố học tập toàn cầu UNESCO”
“Mỗi lần phà đi qua, tôi thực sự nhớ các em nhỏ, tôi nhớ những kỷ niệm chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho các em từ khi các em còn nhỏ. Khi các em còn học tiểu học, mỗi lần đi họp hay đi công tác ở trường tiểu học, tôi đều nhìn các em, ôm các em rồi an tâm ra về.
Tôi vẫn nhớ rõ đôi mắt long lanh, thò ra từ sau cánh cửa, sau hàng rào lớp học nhìn tôi. Chúng biểu lộ tình cảm một cách e thẹn, rụt rè nhưng rất đáng yêu. Chỉ khi tôi gọi, các em mới dám lại gần, vuốt tóc tôi để an ủi tôi vào những ngày tôi ngã tím tái. Đó là những hình ảnh tôi sẽ không bao giờ quên trong sự nghiệp giáo dục của mình”, cô Ban chia sẻ.
Ngoài ra, nhiều phụ huynh còn coi cô như người thân trong gia đình. Những ngày mưa lũ, phụ huynh đoán rằng cô Ban đã làm đổ hết đồ ăn trưa nên đã chuẩn bị thêm cơm và đồ ăn cho con em mình để chia sẻ với cô trong lớp học. Thỉnh thoảng phụ huynh còn cho cô một ít rau hoặc cá khô khi họ trồng được thứ gì đó ở nhà. Chính những tình cảm giản dị, ấm áp đó đã thôi thúc cô Ban theo đuổi nghề này.
Với những đóng góp của mình, cô Trần Thị Ban đã đạt nhiều danh hiệu thi đua các cấp như: Giải ba giáo viên giỏi cấp huyện, sáng kiến kinh nghiệm được hội đồng huyện xét tặng và được phong tặng danh hiệu chiến sĩ thi đua, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ… Trong 14 năm công tác, cô đã có 13 năm đạt danh hiệu công nhân tiên tiến…
Cô Ban và học sinh trong lớp học. (Ảnh: NVCC)
Cô giáo cũng đưa ra lời khuyên cho những bạn trẻ muốn gắn bó với nghề giáo. Thứ nhất, các bạn phải kiên định với lựa chọn của mình. Thứ hai, các bạn phải thực sự yêu nghề để dù có chuyện gì xảy ra, dù làm việc ở đồng bằng hay miền núi, các bạn cũng không được bỏ cuộc. Thứ ba, khi đã trở thành một cô giáo, các bạn phải luôn đặt mình vào vị trí của người dân, phụ huynh và học sinh để hiểu và có thể hòa nhập vào cuộc sống của họ, không ngại khó khăn, và đặc biệt là phải yêu nghề và trẻ em.
Những năm gần đây, khi cô Ban chia sẻ những hình ảnh về cuộc sống khó khăn, thiếu thốn nhưng cũng rất đáng yêu của các em học sinh tại Trường Mầm non Mỏ Dẻ lên mạng xã hội, rất nhiều nhà hảo tâm đã liên hệ để hỗ trợ cho nhà trường cũng như các em học sinh.
Cô giáo chụp ảnh cùng học sinh trong ngày tốt nghiệp. (Ảnh: NVCC)
Con đường đất lầy lội đến trường giờ đã được trải bê tông, đi lại dễ dàng hơn nhiều. Người dân khắp mọi miền đất nước khi biết được hoàn cảnh của cô và các em học sinh đã chung tay đóng góp, có người tặng bánh kẹo, có người tặng quần áo, đồ dùng học tập… Tất cả những hình ảnh đó đều thể hiện truyền thống nhân đạo của người Việt Nam: “Lá toàn che lá rách”. Đó là lý do tại sao cô Ban càng quyết tâm ở lại làng và “gieo chữ” cho các em học sinh vùng cao.
Nhật Lê
https://giaoduc.net.vn/14-nam-bam-ban-co-giao-vung-cao-nhan-nhu-den-ban-tre-muon-theo-nghe-giao-post244948.gd
Nguồn: https://truonglehongphong.edu.vn
Danh mục: Giáo Dục